Đã đến Mỹ thì nhất định phải roadtrip (Phượt)
Tôi quyết định viết một bài riêng về road trip ở Mỹ, vì 2 lý do.
Thứ nhất, sở thích lớn nhất của tôi là du lịch, thậm chí đã có suy nghĩ đi du học ở Mỹ là để tranh thủ du lịch… châu Âu. Thứ hai, hành trình khám phá khiến tôi nhận ra nước Mỹ không chỉ là New York, Washington DC, Boston, hay Los Angeles, Las Vegas mà tour Việt Nam nào cũng đưa đến. Đành rằng, tôi rất yêu DC, rất thích New York và Chicago, nhưng thật không công bằng khi nghĩ nước Mỹ chỉ là sự hào nhoáng, hiện đại có phần đơn điệu đó.
Khả năng để quảng bá cho du lịch Mỹ không đủ (nếu làm được, tôi cũng nhất định sẽ quảng bá cho du lịch Việt Nam), nhưng tình cảm dành cho nước Mỹ thì tôi có thừa. Tôi yêu đất nước đã cho tôi 2 năm được khám phá bản thân, được làm gần như đúng những gì mình thích. Tôi yêu những con người khác biệt tôi đã gặp trên giảng đường, ở thành phố nơi tôi sống, và trên những nẻo đường tôi đi qua.
Công viên quốc gia Utah |
Ý tưởng bắt đầu từ năm học thứ hai khi tôi có chiếc xe hơi cũ của riêng mình, và kết bạn với một người người đàn ông Mỹ. Anh trở thành bạn đồng hành bất đắc dĩ với tôi đến những thành phố không quá xa Bloomington, Indiana nơi tôi học. Ban đầu cũng là Chicago, thành phố lớn và hiện đại, nổi tiếng nhất của vùng Midwest. Rồi chúng tôi đã đến Springfield (thủ phủ của Illinois) vì tôi mê đắm Tổng thống Lincoln. Tôi đến St Louis (Missouri) và thật sự ấn tượng với thành phố được coi là điểm giao thoa của vùng MidWest, South và West, nơi khởi đầu chuyến thám hiểm mở mang nước Mỹ ra đến bờ Thái Bình Dương của Lewis và Clarks dưới thời Tổng thống Thomas Jefferson, người tôi ngưỡng mộ vì là tác giả Tuyên ngôn độc lập và tủ sách khổng lồ của Quốc hội Mỹ hiện tại. Tôi đã nghĩ, nước Mỹ vĩ đại có lẽ vì được những con người vĩ đại dẫn dắt ở những thời điểm lịch sử quan trọng.
Những chuyến đi ngắn ngủi ấy đã đánh thức trong tôi máu road trip, không tìm được “tài xế” (hiểu theo nghĩa một người bạn là con trai) cũng nhất định không bỏ cuộc. Chuyến đi đầu tiên có phần liều lĩnh của tôi là lái xe từ Bloomington xuống khám phá bang Texas, cùng 2 bạn trẻ, 1 nam 1 nữ. Ngày thứ hai của hành trình, tôi đã trải nghiệm trận bão tuyết dữ dội. Hơn 7 tiếng liền không một lần ngừng nghỉ, may mắn không hết xăng và xe không bị trượt tuyết hoặc chết máy phải dừng lại giữa đêm. Có những thời điểm vận tốc chỉ còn 10, tôi cứ lầm lũi bám trụ trên đường, có lúc chỉ còn tôi và 2 bạn xe container phía trước. Tôi đã cảm nhận được cái chết rất gần khi xe chúng tôi bị trượt mạnh khi cố gắng phanh để không đâm thẳng vào vạch chắn ngang đường quốc lộ, đến mức đã va chạm bên hông với một bạn container thể tích to gấp chục lần. Vậy mà không hiểu bằng cách nào xe của tôi đã từ từ chậm lại, chui ra đằng sau chiếc xe container, rồi lại đi bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Đến Texas bình yên vô sự, nhìn lại xe cũng chỉ bị trày xước nhẹ, 3 đứa mới hoàn hồn.
Sau lần ấy, tôi tin mình có đủ khả năng lái mọi loại địa hình, nên quyết tâm khám phá nửa miền Tây nước Mỹ sau ngày tốt nghiệp. Hành trình 15 ngày của tôi đã xuyên qua 10 bang với nhiều điểm nhấn, từ những thành phố như Portland (Oregon) xinh đẹp mang hơi hướng châu Âu, Seattle có phần cũ kỹ suy tàn, Salt Lake bí ẩn, đến những vùng thiên nhiên hoang vu của Wyoming, Montana. Nhiều khi tôi chỉ một mình, có khi với một người bạn gái, riêng 3 ngày khám phá Yellowstone National park thì xe 5 chỗ đủ 5 người. Thú vị nhất là những lúc một mình lái xe “off road”, không theo highway mà chọn những cung scenic road uốn lượn quanh núi, ven sông suối hay xuyên rừng. Những lúc ấy, một mình tôi thả hồn hòa với thiên nhiên (dù vẫn phải giữ vô lăng), thỉnh thoảng lại dừng xe, hít đầy bầu không khí khoáng đạt. Tôi nhận ra mình hoàn toàn tự tin và hạnh phúc khi du lịch một mình, bởi tôi được khám phá những cung đường, những nơi chốn theo đúng cách mình muốn nhất. Có gì đó vừa liều lĩnh, vừa lãng mạn trong tôi được thỏa mãn.
Sẽ cần một cuốn sách mỏng để tôi kể hết những ấn tượng của mình trong hành trình khám phá nước Mỹ. Nhưng có hai điểm tôi muốn nhắc đến trong bài viết này. Đó là khi tôi một mình đối diện và chiêm nghiệm sự vĩ đại của nước Mỹ với 4 Vị tổng thống đã bất tử trên núi đá Mount Rushmore của South Dakota. Vĩ đại bởi đó là 4 người đã đặt những nền móng quan trọng làm nên nước Mỹ hôm nay. Vĩ đại bởi quy mô, tính nghệ thuật của công trình và tính vĩnh cửu khi khắc trên núi đá. Vĩ đại bởi những con người của thế kỷ 20 đã quyết tâm làm nên công trình ấy. Và vĩ đại nhất là cách nước Mỹ diễn giải công trình ấy ngày hôm nay. Họ không bảo đó là 4 vị Tổng thống, mà là 4 con người làm nên nước Mỹ, như “bất cứ ai đang dự lễ tưởng niệm hôm nay”. Lễ tưởng niệm vào mỗi buổi tối, kết thúc bằng việc tôn vinh những người lính, những cựu chiến binh đã bảo vệ nước Mỹ, để rồi sau đó ánh sáng bừng lên từ Mount Rushmore, 4 vĩ nhân nhìn xuống chúng tôi cái nhìn vừa nghiêm nghị nhắc nhở, vừa hiền từ khích lệ. Tôi đã xúc động đến nghẹn ngào vào thời điểm ấy, thấy mình đã chạm rất gần vào nước Mỹ. 5 tiếng ở Mount Rushmore, tôi đã nhìn thấy các ngài khóc (khi trời mưa), mỉm cười khi nắng hoàng hôn xuống, và rực sáng giữa màn đêm. Tôi đã phì cười với ý nghĩ cảnh đã đẹp thì nắng hay mưa, ban ngày hay ban đêm cũng sẽ đẹp.
Nơi chốn thứ hai tôi sẽ không bao giờ quên là Yellowstone National park. Vài chục lần nghe mọi người nhắc đến địa danh này, nhiều người còn chia sẻ rằng họ đi hàng năm vẫn thích, rồi mùa nào cũng đẹp, nhưng vé máy bay đến đó thì đắt “lè lưỡi” nên tôi không nghĩ mình sẽ có cơ hội. Đến nơi rồi, dành 2 ngày trọn vẹn lái xe khám phá rồi, tôi vẫn tiếc vì mình không dành nhiều thời gian và tâm thế hơn cho nơi này. Gọi là một vườn quốc gia nhưng chỉ lái xe quanh Grand loop, chúng tôi đã đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác. Vừa mê mẩn những hẻm núi (canyon) rực rỡ sắc màu xung quanh những thác nước mềm mại như dải lụa, đi thêm vài chục dặm đã ngỡ ngàng với những mud pots, những geysers. Khi chiều buông xuống, bọn tôi lại được tận hưởng cảm giác thanh bình giữa thung lũng với những đàn bison nhởn nha gặm cỏ, rồi cùng hòa vào dòng người “săn” những khoảnh khắc được nhìn thấy gấu xám Bắc Mỹ. Tôi cứ ấn tượng mãi khi một anh chàng hồ hởi khoe “từ sáng đến giờ tôi đã nhìn thấy 13 chú gấu rồi”, hóa ra mục tiêu của họ vào đây chỉ để “đếm” gấu. Bọn tôi còn nhìn thấy rất nhiều động vật hoang dã, tiếc là đúng mùa chúng chưa có sừng nên tôi chịu chết chả phân biệt được bạn nào với bạn nào. Nhất định sẽ có ngày tôi thơ thẩn trong Yellowstone vài ba hôm để ngắm cho sướng mắt.
Để kết lại bài viết rất mang tính cảm nhận cá nhân này, tôi sẽ khẳng định lại điều rất nhiều người đã nói, rằng đã đến Mỹ nhất định phải đi road trip, đừng để bất cứ điều gì ngăn cản bạn, dù có phải lái xe một mình. Bạn không chỉ hiểu hơn một nước Mỹ phong phú giàu có (không phải về tiền của), bạn còn có rất nhiều cơ hội để đối diện và làm giàu cho tâm hồn bản thân.
Phan Khánh Linh – Thạc sĩ Chính sách công, ĐH Indiana
Bài đoạt giải Ba cuộc thi “Hành trình nước Mỹ do của Hội Thanh niên – Sinh viên Việt Nam tại Hoa Kỳ tổ chức
Leave a Reply