Thành phố Boston và những lời khuyên khi thất tình
Boston là nơi phát triển mạnh về các phương tiện đi lại công cộng, nơi xây nên hệ thống tàu điện ngầm đầu tiên trên đất Mỹ. Ngày tôi buồn vì chuyện tình cảm không thành, tôi lén chạy ra ngoài chỗ làm, khóc nức nở trên vai của đồng nghiệp, nơi người đó đã khuyên tôi rằng:
“Tình yêu đi qua cũng giống như những chuyến tàu điện ngầm. Đừng mãi chạy theo một chuyến tàu đã đi xa. Hãy đợi 5 phút, một chuyến khác sẽ đến”
Chỉ có điều, dù cho rất nhiều chuyến khác đã đến, tôi vẫn chưa một lần có đủ dũng khí để bước lên.
Boston nổi tiếng với khí hậu lạnh giá và thường xuyên hứng chịu các trận gió bão tuyết. Chỉ trong mùa xuân hiếm hoi, Boston mới được hòa mình cùng những đóa hoa nở rộ khắp thành phố, và người dân cũng háo hức với các hoạt động ngoài trời. Mỗi khi buồn, bạn tôi lại kéo tôi đến với các hoạt động ấy, để dùng tâm lắng nghe, thưởng thức, và thanh tịnh.
“Hãy mở lòng mình ra, để bản thân bận rộn với các hoạt động có ý nghĩa khác. Bận rộn sẽ làm ta không có thời gian để nghĩ về những chuyện buồn”
Chỉ có điều, dù tôi đã trải hết các chặng đường, dù đã tự nhủ với bản thân sẽ cố lên, tôi vẫn chưa thể quên được.
—
Boston là một thành phố năng động, nơi nổi tiếng với những trường đại học danh tiếng, những dịch vụ y tế hàng đầu, những địa điểm ghi nhận dấu ấn lich sử, những khu mua sắm sầm uất, những thị trường tài chính tấp nập, và những con người luôn vươn đến một ngày mai tốt đẹp hơn. Nơi đó, bạn tôi đã bảo rằng:
“Mỗi khi buồn, hãy đứng trước gương mà khóc, rồi ghi nhận lại trong tiềm thức rằng, mình xấu xí thế nào mỗi lần suy sụp như vậy. Để rồi ngày hôm sau, đứng lên, lại soi trước gương, và tự nhủ, rằng hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời”
Kể từ ngày đó, mỗi ngày luôn là một ngày đẹp trời với tôi. Chỉ có điều, vẫn như vậy, đêm về lại buồn nỗi niềm xưa.
—
Người Boston nổi tiếng nghiêm nghị và trực tính. Và tôi vẫn nhớ một đêm nọ, khi nỗi buồn dâng cao, tôi gọi điện cho một người anh, và anh mắng rằng:
“Em có biết em đã khóc như vậy với anh bao nhiêu lần rồi không? Anh mệt rồi, anh không muốn nghe nữa. Em tự lo cho bản thân mình đi”
Và đó là khi tôi thật sự đứng lên được.
—
Mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy trân trọng những người đã bên cạnh tôi những giây phút ấy, những người đã thổi luồng gió ấm áp để làm vơi đi cái lạnh ở Boston.Tình bạn, tình đồng hương, và hơn hết là tình người, đã giúp tôi hiểu ra rằng cuộc sống còn rất nhiều thứ đáng để trân trọng hơn những đổ vỡ trong chuyện tình cảm.
Nhưng trên tất cả, tôi học được rằng, mỗi cá nhân phải tự đương đầu với những nỗi niềm của mình, phải tự đứng lên từ chính đôi chân mình, và phải đi tiếp chặng đường của mình một cách hiên ngang nhất.
Ghi lại trong một ngày Boston hứng chịu cơn bão Sandy
Nhưng những cơn bão lòng đã đi qua
Và những người đưa ra lời khuyên cho tôi
Vẫn lặng thầm đi bên cạnh tôi
Quan sát và vẫn yêu thương
—
Leave a Reply